Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2015

Hành trình Myanmar : Bagan - có một miền cổ tích.

Ai đó nói tôi "trong tất cả các nước Đông Nam Á, Myanmar là đất nước xinh đẹp nhất, hoàng hôn ở Miến cũng đẹp nhất". Tôi vốn luôn yêu những thứ cổ xưa, cũ kĩ nên quyết định book vé đi Myanmar, đất nước sát bên nách Thái Lan, mà hồi tháng 7 tôi từng tính ôm ba lô đi ngược qua biên giới Miến từ Myawaddy, Thái Lan. Nhưng rốt cuộc không đi, phải chờ thêm 4 tháng sau đó nữa, ý định mới được thực hiện.


Theo cái lịch trình truyền thống, tôi đi từ Yangon, Bagan, Mandalay, Inle lake xong ngược về Yangon, để về Sài Gòn.




Thành phố tôi muốn đến nhiều nhất và ở lại lâu nhất là Bagan. Và mãi sau này Bagan vươn lên dẫn đầu danh sách một trong  những thành phố tôi muốn quay trở lại nhất, nếu có điểu kiện. Bagan là cố đô trong triều đại Bagan (pagan), tồn tại từ thế kỷ 9 đến thế kỷ 13. Những ghi chép lịch sử cho thấy Bagan có 4443 ngôi đền chùa được xây dựng. Nhưng đến nay chỉ còn tồn tại khoảng 2230 đền chùa trong tổng thể diện tích 103 km. Đến Bagan, nhìn tận mắt những ngổn ngang đền chùa, thánh tích còn sót lại từ hàng thế kỷ trước, tôi như bị trôi vào miền miên viễn của những hoài niệm về thời vua chúa ngày xưa. Ngày của những đế chế quân vương, dân chúng phải nhất nhất tuân theo lệnh vua. Ngày của chiến tranh liên miên và các vị vua chúa ra sức xây dựng các ngôi đền chùa như một thước đo tín ngưỡng. Ngày của những đền đài tráng lệ, vàng ngọc được cẩn khảm lên từng ngôi đền chùa để thể hiện sự thành kính với phật trời và sự phồn thịnh của cả dân tộc. Hỏi sao tôi hay tới để ngắm nhìn các kinh thành xưa, những tàn tích cũ, đi để hiểu nhiều hơn về tôn giáo và lịch sử , để hiểu rõ hơn về những giá trị tinh thần riêng của mỗi dân tộc. Lịch sử và tôn giáo là cội nguồn gốc rẽ của xã hội. Đi đâu rồi cũng về cội nguồn. Đi đâu làm gì khổ quá cũng phải quay về cầu tới tín ngưỡng trong mỗi con người. Đi để mở rộng lòng bao dung ngưng phát xét. Chỉ hòa mình vào dòng chảy của lịch sử, sự biến đổi của xã hội, bạn sẽ thấy và tin dù bất cứ đâu trên thế giới này, tín ngưỡng vẫn phản ánh rõ nét nhất những đặc trưng của xã hội và con người bản địa.











Đến Bagan, nhất thiết phải đi ngắm bình minh và hoàng hôn mỗi buổi. Ngày nào tôi cũng leo lên leo xuống chùa Shwesantaw  mấy bận trong ngày để ngắm mặt trời mọc rồi lặn. Chùa Shesantaw có tầm nhìn đẹp nhất nên thu hút rất đông du khách. Xác định trong đầu là đi trễ thì đừng mong chen chân lọt. Và cũng xác định là không thể nào có cảnh tượng một mình một cõi ngồi ngắm hoàng hôn đâu. Vì tìm chỗ đứng còn khó nói chi chỗ ngồi. Hôm bữa tôi tới, dù mặt trời chưa mọc mà ai cũng ngồi chật kín. Còn nếu ai tôn thờ chủ nghĩa một mình một cõi thì thử leo lên mấy cụm đền thờ ở khu Nyuang, cũng đẹp và bình yên lắm. Ngày đầu tiên tôi đến, anh nài ngựa chở tôi tới cụm đền Lawkachanthar - Thagyarhit - Thagyarpone để ngắm bình minh. Dù không đẹp rực rỡ, nhưng rất yên bình. Bên hông đền có một cầu thang nhỏ để bạn leo lên tầng chóp. Từ trên nhìn xuống dưới, có thể thấy sương đọng trên những bụi cỏ, đường còn ướt mùi sương, và mặt trời vừa ló dạng. Không khí tuyện đối trong lành và mát mẻ. Cảnh tượng tinh khôi mỗi sáng ở Bagan, khó lòng mà quên được.


Chùa Shesantaw 

Hỏi sao tôi yêu Bagan ? Vì Bagan hiền và buồn như hơi thở của thiếu nữ thức dậy vào mỗi đầu đông. Hông phải hư cấu, chớ ngày tôi đến vào sáng sớm và cuối ngày, Bagan lạnh thiệt. Và cũng buồn thiệt. Sáng 5h mò mẫm đi coi mặt trời mọc. Đường xá tối thui, đèn của xe đạp điện không đủ sáng, trời vẫn tối đủ để thấy sao trên đầu. Chạy xe mãi miết và không định hướng trong bóng tối giơ bàn tay sát mặt không thấy đủ ngón. Trời lành lạnh, đôi lần hơi sợ ma sợ cướp nhưng nghĩ chắc không xui tận mạng vậy đâu. Người ta đi ầm ầm đó giờ không nghe nói, không lẽ tới mình bị. Nên tôi chơi liều. Cứ cắm đầu mà chạy. Mà cái dòng càng sợ nó càng chạy nhanh, càng chạy nhanh xe đạp nó kêu uuu uu  lớn hơn, đường vắng quá. Cảm giác như có đứa nào nó chạy sát sau lưng mình, lâu lâu quay lại nhìn thử coi có sau lưng có đứa nào không.... Sợ mà phê. Lâu lâu có thấy hai bên vệ đường có bóng đèn pin nhỏ quơ quơ. Tới gần mới biết người ta đang tập thể dục. Đúng là thần hồn nát thần tính. Lỗi tại suốt ngày trốn trong thành thị huyên náo, nên hễ cứ ra đường là sợ. Sợ cướp, sợ giết, sợ lừa lọc, sợ một mình. Mãi về sau, hỏi tôi nhớ Bagan gì nhất, tôi nói điều tôi nhất nhớ không phải chỉ riêng tiếng vó ngựa mỗi sáng Bagan, mà tôi còn nhớ tiếng xe đạp điên u u , một mình tôi phóng vèo vèo khắp các ngõ Bagan. Bagan của gió lạnh đầu ngày, của bụi đường làm thay màu áo. Bagan của những chàng trai bản địa đóng Longyi nhai trầu, mặt nhìn đen đen ngầu ngầu mà hiền như đất. 


Bình minh Bagan

Sương sớm còn đọng trên cỏ hoang

Chiều Bagan

Nắng hắt qua hiền đền

horse cart
Tối khoác cái áo đi loanh quanh khu Nyaung U, đa số thấy mấy anh mấy chú tụ tập uống bia, coi TV. Những quán bia nhập nhòe vì đèn không đủ sáng, tiếng người át tiếng TV, ánh mắt nhìn lau láu từ trong quán mỗi lần tôi đi ngang. Không biết tại tui hot (hay lạ =)) ) hay tại mấy ảnh đang cau mày điều tiết mắt =)) mà cũng không hiểu sao tôi ít thấy phụ nữ trên đường ở Bagan. Vào chợ truyền thống Nyaung U, giống y chang chợ SG mình chừng hơn 10 năm trước. Lộn xộn, lao nhao. Người ta lót lá sen dưới cua cá thịt heo thịt gà rồi để đại trên nền đất. Và nền đất thì ôi thôi lầy lội. Mấy anh mấy chú đóng longyi nhai trầu phun phẹt phẹt. Cũng hên là những ngày ở Miến, chưa bao giờ bị dính đạn trầu của  mấy ảnh, cũng hên là chưa bao giờ bị chứng kiến cái longyi của mấy ảnh tuột trước mắt mình. Mà thiệt tình là thấy mấy ảnh mặc mấy cái longyi leo lên leo xuống xe ngựa, đá banh, chạy xe máy ầm ầm mà tôi hồi hộp :)) Lỡ nó mà tuột xuống không biết nên nhìn chầm chập rồi cười haha hay quay đi thẹn thùng bẽn lẽn. Mỗi lần vậy, cái nhớ má ở nhà hay chửi mỗi  khi mình cười lớn tiếng. Đời con gái Việt nhiều khi luôn sống trong mâu thuẫn =))




Ở Bagan, không thể không nhắc đến người dân bản địa. Hết thảy đều chân chất, dạn dĩ, nhiệt tình, thân thiện. Quốc gia Đông Nam Á này vừa mới mở cửa những năm gần đây. Mặc nhiên là nhanh chóng bị ảnh hưởng từ các nước phương Tây. Trên đường đi, bắt đầu đã thấy những thanh niên tóc xanh vàng tím đỏ phóng xe máy nẹt pô ầm ầm. Mặc dù ở Miến, xe máy bị cấm hoàn toàn. Đã thấy các anh thanh niên có cái đầu kiểu HKT, đeo mắt kính "ray ban", tai nhét heahphone đi vòng vòng trên phố. Guesthouse, nhà nghỉ, nhà hàng dành cho khách du lịch mọc lên như nấm. TV phát luôn kênh phim nước ngoài cho khách du lịch. Nhưng thật không công bằng nếu nói người dân Miến đã mất đi vẻ chân chất vốn có. Như anh đánh xe ngựa ngày đầu tiên tha tôi đi vòng vòng Bagan. Ảnh xuất hiện trước mặt tôi vào sáng sớm ngày đầu tiên ở Bagan với cái đầu không thể xù hơn, cái áo khoác không thể bụi hơn, hàm răng không thể "ấy" hơn (do nhai trầu). Mấy lúc tới bất cứ bến xe nào tôi luôn cảnh giác cao độ và luôn cố tránh những người mồi chài xe ở đó. Lý do vì sao ai cũng  biết. Nhưng lần đó, tôi để cảm giác mình quyết định hết. Sau lời chào lắp bắp đầu tiên, ảnh đồng ý tha tôi về khu Nyuang U để kiếm nhà trọ với giá rất rẻ. Rồi tôi đồng ý luôn để anh tha vòng vòng Bagan cả ngày với giá 25000 kyats. Nhìn cách anh huyên thuyên giới thiệu lịch sử mỗi đền chùa mà chúng tôi đi ngang, mặc dù lâu lâu tôi mới hiểu 1 2 từ anh nói, nhìn mắt anh sáng lên sự nhiệt thành và tình yêu vô bờ bến với mảnh đất này. Tôi tự hỏi mình sao trên đời sao có những còn người đáng yêu đến lạ. Cuộc đời càng đáng yêu biết bao vì có những người như anh. Có lần tôi hỏi ảnh 'anh có bạn gái chưa", để coi ảnh phản ứng sao. Mấy cha hay dê gái hay giả bộ nói "anh chưa có bạn gái". Ảnh quay mặt lại nói lấp vấp lặp dập "hồi đó tao cũng có bạn gái ở Yangon, mà giờ tao chuyển về đây rồi nên tụi tao chia tay" và nở nụ cười không thể hiền hơn. Mà tôi hay động lòng trước trai chân chất nên tất cả các buổi ăn sáng ăn trưa ăn tối, tôi cố gắng mời ảnh anh chung, mà ảnh cứ lắc đầu nguầy nguậy, nói lấp vấp " tao không ăn đâu, hồi nãy tao ăn rồi". Hic hic, đàn ông mà hay mắc cỡ như anh, chắc tìm hoài không thấy. Tiếng anh của tôi thuộc loại trung bình yếu, nên ngồi cả ngày mà cũng ít nói chuyện giao lưu với ảnh. Mà ảnh thì thôi nói quá trời nói. Mà 90% là tôi không hiểu những gì ảnh nói, mà hình như ảnh cũng không hiểu những gì tôi nói. Có lần sau khi từ chùa Anada bước ra, đứng gần thấy mặt ảnh đỏ lừ, nghe mùi rượu tôi hỏi " sao mới sáng sớm mà anh uống bia sớm zậy", ảnh hồn nhiên quay lại nói 'sáng này tao ăn sáng với salad". Ngồi chung xe ngựa với ảnh cả ngày. Cuối ngày rời đền Shwesantaw sau khi ngắm mặt trời lặn, đứa  nào cũng mệt rã rời. Nhiệt độ ngoài trời xuống thấp, ngựa thì mệt, bả chạy còn chậm hơn xe đạp chạy. Đường thì tối, vắng và lạnh. Ngồi trên xe ngựa mà thấy xung quanh tối quá, xe đạp điện của mấy khách du lịch phóng vèo vèo qua mặt. 20 phút sau, hình như chỉ còn có cái xe ngựa bao nguyên đường. Nghadrenalin trong máu nhích nhẹ.  Trong khung cảnh này, một là lãng mạn, hai là lựu đạn ( nếu nó dê). Lãng mạn thì chắc không có, vì toy hông hứng thú với mấy anh Burmese. Lúc quay sang nhìn mặt ảnh dò xét, tôi nghe lòng mình tuyệt đối bình tâm. Giữa 2 tụi tôi không thể nào có chuyện gì liên quan đến định luật hấp dẫn giới tính được :)) Vì anh lương thiện quá. Lương thiện và chân chất đến nỗi mình sẽ tự thấy mình tội lỗi và xấu xa nếu nghi ngờ người lương thiện như anh.

chính ảnh :v




Và vô sô vô số những con người mà tôi gặp, họ tuyệt nhiên tin tưởng tôi vô điều kiện. Họ sẵn sàng chìa tay ra giúp mà chưa bao giờ đòi hỏi tôi phải trả ơn cho họ bằng bất cứ cái gì. Những con người Miến hiền hòa. Nhớ nhé, đặc sản của Miến Điện không chỉ có cảnh đẹp hoang sơ, không chỉ có đền chùa hùng vĩ. Mà xinh đẹp nhất là những người Miến chân chất, hiền hòa. 


Và hỏi tôi điều gì tôi quyến luyến nhất khi xa Bagan. Tôi nói tôi yêu nhất màu nắng chiều Bagan.  Giây phút những tia nắng cuối ngày vớt vát chiếu xuyên qua kẽ lá, của lau bụi um tùm. Màu của nắng dường như không thể nào vàng hơn, liếm từng giọt từng giọt của từng ngóc ngách lau sạy. Đẹp ngẩn ngơ, thẩn thờ, hoang liêu, níu kéo. Giây phút đó, tôi ước mình được ở lại mãi mãi với Bagan, với bụi cỏ, với lau sậy, với đền đài bỏ hoang hằng thế kỷ. 






Chiều tôi leo lên xe đi Mandalay, không cầm lòng mình được, tôi lôi giấy bút ra viết (ông ngồi kế bên ổng nhìn tôi như mới ở trển xuống). Tôi sợ nếu bỏ lỡ chắc tôi quên mất những trải nghiệm đẹp đẽ với con người tuyệt vời tôi gặp ở Bagan, viết những mảng cảm xúc tôi gắng chắp vá lại, viết cho những đền đài hùng vĩ đang lùi lại phía sau. Ngoài cửa sổ, nắng chiều Bagan cũng dần tắt. Nắng xuyên qua cửa kiếng xe, hắt vào những túp lều nhỏ có mấy kiệu đựng nước nhỏ và cái gàu múc nước cho khách bộ hành. Nắng táp vào gương mặt của mấy bé nhỏ ngồi chơi dọc đường. Với tôi, màu nắng Bagan là thứ ánh nắng ảo diệu và níu kéo nhất tôi từng thấy.


Bình yên như thở



Thứ Năm, 24 tháng 9, 2015

Những ngày giông bão bời bời ngang qua hiên cửa, em ước gì được anh cầm tay và nói "mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi".

Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2015

Đà Lạt, khi ta 25

Tôi phát hiện ra rằng, là con gái,  ngoài thời gian yêu đương chính thống. Ai cũng nên có một tình yêu đơn phương, gọi là yêu lén. Không kể đến thời mới lớn. Lúc thầy đep trai đi ngang cửa lớp, cười nhẹ một phát là liêu xiêu liền mấy năm cấp 3. Không phải vậy. Con gái phải có một mối tình đơn phương day dứt, lúc tâm hồn vừa đủ hồn nhiên, vừa đủ trưởng thành, có chút đỉnh trải nghiệm, lúc trái tim vừa đủ chai sạn vì những mối tình lúc trước tưởng chừng chết sống vì nó. Vài năm sau ngồi suy nghĩ lại, thấy nó tào lao gì đâu. Đó, là con gái, trời ban cho tâm hồn dễ xao động. Chỉ chờ có lúc đó đem ra xài. Chỉ chờ đúng lúc gặp đúng người, chuyện gì đến cũng sẽ đến.


Nói yêu đơn phương, nghĩa là dù mình  muốn hay không, muốn đến cỡ nào. Vì lý do gì đó, không thể trông đợi có kết quả từ mối quan hệ đó. Có thể 1 trong 2 người đang "in relationship" với ai khác, hoặc một trong hai người không muốn bước tới. Gọi là say nắng cũng được. Gì cũng được. Vì sao ư. Vì :

- Để thấy tâm hồn lâu lâu rung động vì những câu nói vu vơ mà trong những lúc đầu óc tỉnh táo, không say nắng, mình  biết chắc thằng này nó đang định dụ mình. Như bữa "đương sự" gửi tin nhắn nói "5 năm trước, lúc đó em đang làm gì ?". Trời ơi, lúc đó thì thôi, tha hồ mà ngồi suy diễn mộng mơ " chắc ảnh chuẩn bị nói "ước gì anh gặp em từ 5 năm trước, lúc em chưa thuộc về ai" =)) hay lúc ảnh nói " anh tự hào về em quá, anh muốn được ôm em thật chặt và giữ em thật lâu lúc này...." (dĩ nhiên là ảnh nói tiếng Anh, chứ ảnh mà nói tiếng Việt chắc tau chọi cho mấy cục sh**t vô mặt ngay và luôn, nghe mắc ói). Là mình tưởng đâu ảnh muốn ôm mình vào lòng thật lâu như con softy kitty. Ảo tưởng nữa đi cưng, rồi khi tỉnh lại, đọc kĩ những gì tin nhắn viết, không gì hơn ngoài việc ảnh đang cố gắng tỏ ra lịch sự và thân thiện với người ảnh chỉ coi là bạn. Dăn lòng, đừng bao giờ mềm lòng với giống đực :v


- Yêu đơn phương để tìm được lý do hợp pháp để biện bạch cho lý do thích ở một mình. Tận hưởng sự sung sướng khi được ở một mình mà bình thường nghe đứa nào nói "thích ở một mình" là thấy bất bình thường. Nhấn mạnh là một mình chứ không phải cô đơn nhé. Lúc đó, mình làm gì ? Lôi sách ra đọc. Mở phim coi. Viết lách tào lao vài chữ. Mở hình du lịch ra coi. Nghe nhạc...Đủ thứ. Những lúc buồn, mà đặc biệt là buồn tình. Tự nhiên thấy mình nữ tính ghê gớm. Đọc "cưỡng cơn gió bấc" mà tưởng nhân vật chính là mình. Nghe "purest of pain" mà tưởng tác giả viết cho mình. Nửa đêm thức giấc thấy lòng trống huơ trống hoắc, cồn cào không phải vì đói, mà chỉ tự hỏi không biết giờ này anh nơi đâu. Mà thôi, cứ buồn đi, ủ ê đi, vùi đầu vào gối nằm dài chảy thây cả ngày không thèm ăn uống đi. Nhưng một hai ngày thôi nhé. Ngày sau, bật dậy chổng mông lao vào công việc mà cày bừa. Đời này yêu mà chịu đói, chỉ có mấy đứa khùng.

Mấy anh chị toy gặp ở làng chè Cầu Đất

- Đối mặt một mình với cảm xúc bản thân. Để bạn có đủ dũng khí quyết định chớp nhoáng: sáng chỉ mới nghĩ mà chiều đã quyết định ôm ba lô một mình leo lên xe khách tới một nơi luôn mặc định trong đầu là không dành cho những người thích du lịch một mình : Đà Lạt. Đà Lạt chỉ dành cho những cặp đôi yêu nhau. Cứ tưởng gói ghém hết nỗi buồn đem hết lên trên đó, trải lòng ở đó, rồi quăng luôn trên đó, về tay không.Vậy mà đời không như là mơ. Lên đó đâu thấy buồn. Tôi từng mường tượng cảnh mình thất tình ngồi hóng mát uống gụ giải sầu bên hồ xuân hương, trời lạnh lạnh, người phê phê. Một mình đối diện với nỗi buồi te tái, rồi tự dặn lòng mình " buồn lần này nữa thôi, sau này đừng nhớ tới nữa". Mà lên đó tôi không thấy buồn. Cũng chổ đó, người đó, trời lạnh giăng giăng sương mù đó, mà tôi không buồn như tôi nghĩ. Anh dù cuốn hút đến cỡ nào, nhưng vì anh không dành cho tôi, nên thôi, mắc giống gì phải buồn hoài. Tốn mấy triệu bạc mò lên đây, buồn hoài thấy có lỗi với bản thân lắm. 


Bia con cọp xanh hân hạnh tài trợ chương trình này



Có người còn buồn hơn tui
- Để thấy yêu gia đình mình hơn. Khi gặp ánh mắt phiền muộn của mẹ (thêm chữ già, cho thêm phần lâm ly bi đát) nhìn mình đội mưa đi mua bia về giải sầu. Là lúc mẹ biết chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra với con gái, chứ không phải nó có máu nhậu giống ba nó. Cứ say đi rồi sáng mai thức dậy xác định là trên đời này, không có thằng nào con nào quan trọng hơn mẹ mình. Không có bất cứ điều gì hay thằng nào con nào trên cuộc đời này xứng đáng để mình bi lụy hay than khóc ngoại trừ mẹ mình. Gia đình là trên hết.

Tui sẽ không bao giờ quên cảm giác chiều hôm đó cuốc bộ giữa mưa phùn lất phát bên hồ Tuyền Lâm. Nếu không sợ bị chửi khùng và sợ máy ảnh bị ướt. Thế nào tui cũng phải quất hết một vòng. Hừ.

----
Lúc ta 25, không như ngoài 30, lúc nào cũng mặc định tình yêu là mất mát.
Lúc ta 25, không như 20, lúc nào cũng nghĩ "cứ yêu như dốc cạn lòng mình đi rồi tình yêu sẽ được đền đáp. 
Khi ta 25, trái tim vừa đủ yếu mềm để mơ mộng, vừa đủ chai sạn để tỉnh táo chạy chương trình tự bảo vệ bản thân . Khi ta 25, trái tim vẫn nóng nhưng cái đầu thì lạnh. Chỉ là đang tranh đấu coi bên nào thắng bên nào thua. 

Gì cũng được, cứ sống hết mình cho bản thân. Yêu thương hết mình và sống trách nhiệm :)


-----

Tui viết tào lao. Để dành cho con tui đọc. Ai đọc mà thấy bực mình thì kệ mấy người :v

Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2015

Mò mẫm đi Thái (25.06 - 4.07.2015) - Kỳ 3 : Chiang Rai - Đâu cũng là nhà


Chiang Rai: Đâu cũng là nhà.

Mang tâm trạng bời rời đi khỏi Chiang Mai, mặc niệm trong đầu là phải đến Chiang Rai để chờ chuyến bay tiếp theo về Bangkok. Và tôi có tận 3 ngày ở đây, vì lịch trình ở Chiang Mai bị rút ngắn. Leo lên xe bus từ bến xe bus Chiang Mai mà tâm trạng ủ ê còn hơn thi rớt. Ngồi trên xe ôm cái balô mà nước mắt ngắn dài làm mấy người đi chung xe tưởng con này bị má la nên ôm đồ bỏ nhà đi bụi. Ông trời nhiều khi thích trêu ngươi (hay ít nhất là ổng thích trêu tui), nên hễ tâm trạng tôi tốt thì trời u ám. Tâm trạng xấu thì trời xanh mây trắng, hoa nở ung dung. Dọc đường từ Chiang Mai đi Chiang Rai, y chang như cảnh đi Đà Lạt, Lâm Đồng. Trời xanh trong vắt, cây xanh phủ rợp, đường đèo uốn lượn còn hơn đường đua F1. Vậy mà phải chi tâm trạng hưng phấn bình thường thì thế nào tôi cũng à ồ chồm lên ngắm cảnh rồi.



Tới Chiang Rai, tôi đi thẳng tới Mercy hostel nằm ngay bên cạnh clock tower, biểu tưởng của Chiang Rai. (Nói là đi thẳng vậy thôi chứ cũng cả tiếng nhởn nhơ ăn trưa, ăn sáng, sinh tố, thịt nướng dọc đường). Mercy hostel có phòng dorm giá B199/đêm. Mới thành lập được khoảng vài tháng, nên cái gì cũng mới. Ở đây mới bước vô nhìn tưởng khách sạn 2 3 sao. Phòng ốc sạch sẽ, thoải mái, thoáng mát. Bỏ 30B vô máy giặt sẽ có dịch vụ giặt đồ tự động  mà mình tự phơi. Có bể bơi, có nhà bếp muốn nấu gì thì nấu. Có free snack, free coffee, free tea,...Còn gì bằng. Có khu giải trí chơi bida cho mấy anh mấy chú, khu tắm nắng cho trai xinh gái đẹp. Ai thấy mình không đẹp thì ngồi trong bóng mát rình trai đẹp cũng được :))



Mercy hostel
Sau sự cố ở Chiang Mai, tôi tự nhủ thầm trong bụng là tới Chiang Rai chỉ nằm chờ cho qua ngày đoạn tháng, chứ trong lòng không muốn đi chơi gì hết nữa. Lửa lòng đã tắt rồi. Cho nên hôm đầu tới Chiang Rai, tinh thần cảnh giác cao độ lắm, không thèm bắt chuyện hay cười xã giao với ai. Mắc công họa vô đơn chí. Mặc cho mấy bạn tiếp tân dễ thương hết sức, lúc vắng khách lôi đàn ra hát nghêu ngao, mỉm cười thân ái với tôi mà tôi làm mặt chảnh đâu có thèm tới bắt chuyện. 

Nói không thèm đi chơi nữa thì là nói xạo, chứ chẳng lẽ tới Chiang Rai rồi mà nằm ườn cả ngày thì có lỗi với bản thân lắm. Nên tôi đi chơi :) Mướn xe máy 200B tôi ghé thăm chùa Trắng (Wat Wat Rong Khun). Chùa được xây năm 1998 bởi nghệ sỹ thiết kế người Thái. Chùa được thiết kế bao bọc bởi màu trắng tinh khiết và bao bọc bởi mảnh thủy tinh hay đá hoa cương gì đó. Toàn bộ không gian chính của chùa được thiết kế để mang đậm triết lý phật giáo. Ai muốn biết thêm thì làm ơn google để biết thêm ý nghĩa. Giờ coi hình, măc dù hình chụp hông có đẹp.


đường đi chùa Trắng


Rời Wat Rong Khun, tôi đánh một vòng thăm chợ truyền thống ở Chiang Rai, mua về một đống street food nào là thịt bò nướng que, xôi xoài, các động vật chiên giòn nhiều thể loại (ở Thái, thấy con gì người ta cũng bắt đem lăn bột chiên giòn), sinh tố trái cây, hải sản như mực nướng, tôm nướng rẻ không tưởng. Tôi tha một đống về hostel, nằm phơi thây trên ghế, thử món này hết món khác không thèm quan tâm tới chuyện dân tình thế thái. Chuyện ai người đó làm. Đang thưởng thức ngắm trời ngắm mây thì Dima xuất hiện (hoa hậu thân thiện chờ tới màn cuối cùng mới xuất hiện). Ổng

 chủ động tới bắt chuyện với tôi khi tôi đang ngồi gặm dỡ cái cánh gà chiên bột. Vậy mà ổng tỉnh như không, cứ ngồi nói hoài, hỏi hết chuyện này tới chuyện kia, kể hết chuyện này tới chuyện kia. Dima người Nga bỏ 8 tháng du lịch 3 nước Châu Á Lào, Thái Lan, Campuchia. Và Chiang Rai là điểm dừng cuối cùng.Ổng là hoa hậu thân thiện trong khách sạn, nên ngồi nói chuyện một thôi một hồi tôi quên luôn khả năng phòng thủ. Nghe ổng kể về hành trình 8 tháng châu Á của ổng mà mình thèm chảy nước miếng. Nên khi Dima nói mai mày rảnh không, t chở m đi thác chơi, thì thôi, tôi gật đầu cái rụp, không thèm suy nghĩ gì sất, không thèm rút kinh nghiệm Chiang Mai gì sất.  Đi chơi đi, có gì tính sau.

đường đi vô khu trồng trà
-----
Tôi nhớ hoài mấy lần Dima luôn cố tình đứng sau lưng tôi nhìn tôi trả giá hay bắt chuyện với mấy bạn người Thái. Lúc quay lưng lại nhìn ổng bằng cặp mắt dò xét, tôi hỏi "có chuyện gì", ổng đưa bộ mặt cười hả hê ra nói "không có gì, chỉ là tao thấy mày mắc cườidễ thương quá" (lúc nói từ cute, nó cũng nói nhỏ xíu vậy luôn á).Tôi nói "trả giá kiểu Châu Á nó vậy đó pa", nó lăn ra cười nữa. Lâu lâu thấy nó ngôi tự review lại những gì tôi nói xong che miệng cười khục khục, rồi kể lại cho tôi nghe bằng giọng hết sức hưng phấn. Tôi trơ trẽn hỏi "tao thấy đâu có gì vui", nó lại lăn ra cười tiếp. Cứ tưởng nếu 1 ngày có 24 tiếng, thì hết 15 tiếng D dành để cười. Tôi hỏi " sao lúc nào mày cũng vui vẻ hay vậy", nó nói "vì cuộc đời tao đâu có gì buồn, cuộc đời sung sướng vầy mà".

Dima vui vẻ và sống thực tế. Nó nói nói thích Thái Lan, nó thích Châu Á. Có lần nó kể tôi nghe về người yêu cũ và những gì nó muốn làm ở Thái Lan. Khi tôi góp ý (chém gió) về những dự định sắp làm của nó ở Thái, không biết nó có nghe lọt lỗ tai không mà nhìn mặt nó nghiêm túc lắm. Mà tám chục năm mới thấy nó nghiêm túc một lần.

---

Chiều hôm sau, 2 đứa đèo nhau đi tắm sông ở Chiang Rai. Thật ra chỉ có một mình  nó tắm. Tôi ngồi trên đụn cát gần đó đọc sách. Lâu lâu 2 đứa ngừng lại tám chuyện một lúc lâu, cười hô hố vang cả khúc sông. Hoàng hôn trên khúc sông nào đó ở Chiang Rai, có 2 đứa điên ngồi trầm cả buổi. Lâu lâu tôi ngồi trên bờ, ngoảnh lại thấy nó la oai oái dưới sông " Thang Thang, nhìn nè, tao có thể nhảy bằng đít" (i can jump on my ass). Nhìn xuống nước, thấy ổng đang búng pặc pặc như con tôm tích. Tôi tự hỏi có gì luôn làm cho D cảm thấy luôn tràn trề năng lượng. Tưởng như không có gì có thể làm D buồn. Tôi quay xuống nói với D " tao vẫn còn buồn vì vụ ở Chiang Mai", mặt nó chuyển sang nghiêm trọng lẫn bức xúc nói "sao m cứ nghĩ về nó làm gì, kệ mẹ nó đi". Rồi tôi và nó đều im lặng.

tướng nằm của hoa hậu thân thiện 




Chiều hôm đó, tôi và D đứng nói chuyện rất lâu. Lúc ra về, cả đoạn đường vắng tanh tối mù không nhìn thấy rõ đường xe chạy. Tôi lẩm bẩm "giờ này mà nó có bắt mình đi bán, chắc cũng không ai biết mà cứu". Nhưng tôi tin D, tin tuyệt đối. Không phải vì tôi không có lựa chọn nào khác ngoài sự tin tưởng người xa lạ ở nơi vắng vẻ như vầy. Mà tôi tin D, rằng sâu thẳm trong  bản chất của D, không thể nào là 1 con người xấu xa được. Nên tôi ngồi im, cho nó chở đi đâu thì chở.

Tối 2 đứa vào Central Plaza ăn cơm gà. Nằm ất ê chán chê trên ghế cả 30p mặc cho mình là vị khách cuối cùng. Tụi tui đi mua bia ở Seven Eleven. Nó nói "tao không thích uống bia", tôi làm giọng bi thảm "nhưng tao không thích uống một mình". Cuối cùng nó cũng phải uống. Và uống luôn phần của tôi. Trong mấy ngày quen biết, D luôn lãnh nhiệm vụ hoàn thành luôn phần ăn/nước uống của tôi. Nhiều khi tự hỏi sao mình lại dễ dàng để cho thằng con trai khác người yêu mình hoàn tất luôn phần ăn của mình như vậy ??! Tôi tự bao biện mình rằng do bản tính D hoang dãtự nhiên, còn tôi thì không muốn bỏ lỡ phần ăn của mình, nên thôi đành nhắm mắt đưa chân.

Lúc ngồi uống bia ngoài đường vào lúc nửa đêm. Hai đứa đem theo hai cái balô, nhìn như kẻ không nhà. Tôi ngồi ngước mắt nhìn trời nhìn sao, mặc cho D ngồi kế bên cứ huyên thuyên không ngớt miệng, tới lúc hết chuyện nói, nó cũng ngước nhìn trời theo tôi. Miệng nói " không thể tin được , giờ này lúc này ở đâu đó không phải Moscow, tao lại ngồi ngắm trời trăng mây gió với 1 con nhỏ đến từ Việt Nam..." Tôi quay qua nhìn nó, nói" đó không phải lý do mày du lịch một mình sao ? Trải nghiệm những thứ không bao giờ nghĩ tới".

Chiang Rai của tôi ngày đó tháng đó, nếu không có D xuất hiện, không bị cuốn vào những trò vui của ổng, chắc sẽ mãi chìm trong ủ ê và buồn bã từ vụ Chiang Mai...

Trở Lại Bangkok:

Ngày hôm sau, D đưa tôi ra sân bay Chiang Rai để bay về Bangkok.
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt xanh dương không xanh dương, xanh ngọc không xanh ngọc của D, dừng lại 3 giây rồi ngoảnh đi chổ khác. Như thể nếu ở lại lâu hơn, tôi không kiềm lòng mình được. Tôi sợ nếu ở lại lâu hơn, mối quan hệ của tôi và D sẽ đi vào bế tắc. Giữa hồn nhiên mà tội lỗi. Giữa mãnh liệt mà sớm lụi tàn. Nên tôi đứng dậy, nói "thôi tao nghĩ là tao nên đi, không thì trễ". D im lặng. Tôi nói chúc m ở lại Chiang Rai vui vẻ, rồi dợm bước đi. D đứng dậy bước theo, dành phần đeo cái balô nặng trĩu trên vai tôi và nói " you are so cool" rồi ôm ghì tôi thật chặt đến nỗi không thở được. D đặt lên má tôi nụ hôn tạm biệt tàn  bạo như phim Mỹ (râu nó đâm đau muốn chết), rồi nói "i would like to see you again" rồi bước đi ngay. Tôi không dám nhìn vào thẳng mắt D. Nói chào tạm biệt vài câu rồi bước nhanh vào cổng boarding.
------------



Cuộc gặp gỡ của tôi và Dima ngày đó ở Chiang Rai cũng không mang ý nghĩa gì to lớn vĩ đại lắm. Có điều, tôi giữ lại hết những kỷ niệm đẹp với D, với những con người Thái mà tôi từng gặp, cả với NeoEllen, để luôn nhắc nhớ mình về sau:
Dù có chuyện gì tồi tệ tới đâu đã xảy ra, thì cũng sẽ có những điều tốt đẹp đến ngay sau đó
Rằng dù lòng tự tôn của tôi  có lớn đến thế nào thì cũng có ngày bị vùi dập không thương tiếc lúc tôi đang một mình ở xứ người. Rồi cũng từ đó tôi học được cách đứng lên và rút ra được bao nhiêu bài học cho bản thân. 
Rằng cuộc đời không lường trước được điều gì. Mọi sự luôn xảy ra đúng thời điểm nó cần xảy ra, những người cần đến sẽ xuất hiện và  những điều không cần thiết tồn tại nữa sẽ ra đi. 

Everything just happen at the right time.

Như cách đây 2 ngày, Dima nhắn tin cho tôi, nó nói em nó vừa chết trong tai nạn giao thông ở tuổi 25. Và điều đó càng nó dâng cao ý chí không muốn ở lại Moscow nữa. Vì đối với Dima,  Châu Á là nhà. Nó dành cả 32 năm ròng rã ở Moscow chỉ để mất 8 tháng ở Châu Á và phát hiện mình muốn gì, làm gì, và sống ở đâu. Thật là may mắn. Đối với nhiều người, họ còn không có cơ hội được hỏi bản thân xem mình muốn làm gì cho chính mình. Sống vì nghĩa vụ thì không phải là sống đúng. Vậy thôi.


Hết chuyện :D

Thứ Năm, 16 tháng 7, 2015

Mò mẫm đi Thái (25.06 - 4.07.2015) - Kỳ 2 - Chiang Mai: yêu ghét lao xao

Sau những ngày yên bìnhBangkok and Ayutthaya, tôi khăn gói lên đường mua vé xe lửa đêm đi Chiang Mai. Ở bến xe Huala Lamphong, từ Ayutthaya đi Chiangmai mất khoảng 10 tiếng, vì xe đi chậm và ngừng ở nhiều trạm. Giá vé second class khoảng 300 - 500k hay gì đó tôi không nhớ rõ. Upper bunk bed rẻ hơn the bottom one. Ở second class, mọi thứ sạch sẽ. Có máy lạnh, mền được bọc trong bao ni lông sạch, gối cũng sạch sẽ thơm tho. Chỉ cần leo lên xe, đánh một giấc tới sáng là tới nơi. Trên xe có phục vụ đồ ăn tối và ăn sáng ngày tiếp theo. Nếu không bạn thủ sẵn bánh ngọt và nước cũng được. Ngoài ra bạn cũng có thể đi bằng máy bay. Máy bay cũng rất rẻ. Airasia offer giá vé bay từ Bangkok tới ChiangMai có $25. Nhiều khi còn rẻ hơn xe lửa.

morning in train

night in train

Chiang Mai : yêu ghét lao xao.

Xe lửa tới trạm dừng ở Chiangmai khoảng 6h30 sáng. Chui ra khỏi xe, trời hơi lạnh (trên xe đã lạnh sẵn), hít một hơi đầy bụng không khí trong lành buổi sáng, thấy yêu đời quá. Ôm balô đi thẳng vào quầy tourist information lấy free map. Cứ xác định được phương hướng mình đang ở đâu, chỗ nào vui, chỗ nào có night market rồi cứ thế mà quyết định. Tôi search trên mạng thấy 1 khu có nhiều hostel, cũng nằm trong old city nên bắt taxi tới đó. 65B cho quãng đường khoảng 10km (không nhớ rõ). Quá rẻ. Đi vòng vòng kiếm hostel trong sáng Chiangmai, trời trong xanh, mây trắng bay, gió lao xao nên không có gì phải vội. Cuối cùng cũng vớ được cái hostel có phòng dorm rất rẻ. Mấy chỗ khác chỗ thì đóng cửa sửa sang, chổ thì không có phòng dorm. Cái guesthouse tôi kiếm được vừa nhỏ vừa xinh, trồng nhiều hoa, không khí thoải mái lắm. Ở đây tôi làm quen được 4 bạn trẻ đi du lịch một mình Ông chủ dễ thương lùa hết cả 5 đứa vào trong phòng dorm có AC, giá 150B (khoảng 100k tiền việt) . Quá rẻ, khỏi trả giá. 5 đứa có 2 đứa từ Korea, 1 đứa USA, 1 đứa Germany, 1 đứa Việtnam là tôi. Tôi kết thân với đứa con gái từ USA gốc Á tên Ellen và thằng con trai Leo từ Germany. Đứa nào cũng dễ thương, tầm 20t 21tuổi. Nói chuyện xí xớn một hồi 3 đứa quyết định thuê xe máy đi Doi Suthep chơi. Tưởng đâu Chiangmai dễ thương trong sáng mở lòng chiều chuộng đứa con gái độc hành như tôi. Ai ngờ cuộc đời ngang trái, bi kịch bắt đầu...

hostel nhỏ xinh



3 đứa thuê 2 xe. 200B/ngày. 2 xe : 400B. Tôi móc tiền ra trả trước, nói khi nào về tụi bây trả lại tao cũng được. Ellen đứng tên ký hợp đồng cho thuê xé. Leo thì để passport lại. Lúc nó đặt bút ký tên, tôi đâu có biết là nó ngại. Thấy nó lừng khừng, đọc hợp đồng kĩ lắm, tôi nói thôi mày đưa tao ký cho. Nó nói tao vừa ký rồi. Vậy thôi lỡ rồi cũng được. Mà thấy nó cũng hơi căng thẳng. Sợ xe có gì là nó chịu trách nhiệm. Lúc đó mình cũng không nghĩ gì hết. 

lần đầu Neo lái xe

Daisy mà tôi thích nhất

đường ra thác



3 đứa đi ăn trưa xong chạy xe lên Doi Suthep chơi. Ta nói cuộc đời không còn gì sung sướng hơn nữa. Leo lần đầu tiên được đi xe máy nên cũng phấn khích lắm. Đi chơi, chụp hình, ăn uống, mua quà lưu niệm um sùm, cảnh đẹp, thời tiết trong lành. Lúc đi tới những nơi phải mua vé, đa số tôi móc tiền mua vé cho cả 3 trước. Tụi nó trả lại sau cũng đc, không trả cũng không sao. Mà đứa nào cũng ngại nên cứ nhất quyết trả lại. Đọc tới đây, đính chính một chút là không phải mình muốn ra vẻ giàu sang chơi trội gì. Tại tôi thấy đi chơi thì phải thoải mái đầu óc, mà ở Bangkok Ayutthaya xài hết có $150, nên tiền còn kha khá. Hai đứa kia tụi nó đi nhiều nước, tới Thái Lan sắp hết tiền nên phải tiết kiệm. Tôi thì gần về VN nên không phải lo hết tiền. Nên cũng thoải mái, không quan trọng chuyện đó. Ai ngờ đâu phản tác dụng...

Ellen nó đi du lịch mà nó bỏ máy ảnh trong cái bịch vải có tay cầm. Xách đi lon ton vậy đó. Lúc đầu nó còn gửi đồ trong cốp xe tôi. Sau này thấy bất tiện quá, nó bỏ luôn vào trong cái balô tôi đeo. Nên dĩ nhiên toàn bộ tài sản của nó nằm trong balô tôi đang đeo : máy ảnh $1200, ví tiền, passport,...

Mấy ngày ở Thái, tôi hay bị nhầm lẫn là người Thái, nên đi đâu người dân hay tưởng tôi là dân địa phương, cứ hân hoan cười nói, bắt chuyện với tôi bằng tiếng Thái. Nói mới nhớ, ở Campuchia, toàn bị tưởng là người Khơme. Ở Lào, toàn bị nhìn lộn là Phillipines. Tụi bạn đi chung thấy tôi cứ bị nhầm là người Thái nên khoái chí lắm. Ra sức chọc ghẹo. Tôi cũng không lấy gì phiền hà. Được cái đứa nào cũng vui vẻ, dễ thương. Chiangmai cũng dễ thương hiền lành y như giang hồ hay đồn đại xua nay.

Lúc chiều cả 3 "xuống núi". Trời mưa đường trơn trượt hơi nguy hiểm nên chạy rất chậm. Xuống tới trung tâm thành phố, đứa nào cũng vừa lạnh vừa mệt. Tôi nói với Leo " tao nghĩ là tao phải đi đổi tiền", Leo nó nói thôi khỏi đổi cũng được, tao cho m mượn, mai m trả lại t cũng được. Tôi nói, nếu tao không đổi được thì tao mượn m 100B. Ba đứa dừng ở ngân hàng. Lúc đó là 4:33 chiều, mà éo le ngân hàng đóng cửa lúc 4:30. Quá xui. Nên ba đứa kéo nhau vô quán cafe ngồi nghỉ mệt một hồi. Lúc 2 đứa nó đi vệ sinh, tôi đến hỏi 1 anh khách ngồi uống cafe, ảnh chỉ cách đây khoảng 1,5km có 1 cái shopping mall , trong đó ngân hàng/ quầy đổi tiền mở cửa tới 7h30 lận, tôi mừng quá, chạy qua nói với 2 đứa kia "tụi bây chờ tao 1 chút nha, tao đi đổi tiền xong quay lại liền". Đã vậy ông nội Leo còn đưa tôi 100 Euro nhờ đổi dùm. Ở Thái đổi tiền phải có passport mà passport của nó thì để lại hostel cho ông chủ cho thuê xe máy rồi. Tôi hơi chần chừ 1 chút nhưng nghĩ thôi kệ, coi như giúp nó. Tôi cầm 100 Euro của Leo gửi, chiếc xe Airblade thuê do Ellen đứng tên, cái balô đang đeo chứa toàn bộ tài sản của Ellen và tôi, quay đít bỏ đi thiệt nhanh. Lúc đó sợ trễ giờ, mà trời mưa lắc rắc nên tôi quýnh đít ráng đi cho nhanh, ai ngờ quên trả lại đồ cho Ellen. Cứ thế mà chạy mất.

Kể tới đây là lúc tôi tự sỉ vả bản thân và tát vào mặt mình đôm đốp. Trời chiều Chiangmai mưa và kẹt xe + lái xe bên trái tôi không quen, không tìm được cách qua đường + LẠC ĐƯỜNG do điện thoại hết pin + đi vòng vòng từ tầng 1 tới tầng 3 trong shopping mall tìm chổ đổi tiền + vô ngân hàng phải bóc số chờ hết 10p + ra lấy xe, không tìm được bãi xe mình đã đỗ + lúc tìm được xe LẠC ĐƯỜNG  tập 2. Tổng cộng thời gian bước ra khỏi quán cafe tới lúc tôi chuẩn bị tới quán cafe mất tổng cộng gần 1h30 cho quãng đường 1.5km. Lúc chạy thục mạng hỏi mấy anh security tôi nghĩ thầm trong bụng thế nào tụi nó chờ lâu quá cũng nóng ruột lắm, thế nào cũng chửi rủa mình 1 trận. Ai ngờ..............nó chửi thiệt.

Lúc đang cập xe vào bên phía phải chuẩn bị vòng xe lại quán cafe. Ellen xuất hiện đột ngột từ phía sau, nó chụp cái balô tôi đang đeo rồi hét to "Mày đang đi đâu vậy, mày đang đi đâu vậy", tôi định thần lại cuối xuống lụm tim bỏ vô, mất thêm 3s để hiểu những gì nó nói. Nói hỏi mày đang đi đâu vậy chứ không phải "mày đã đi đâu vậy", lúc này tôi mới hiểu là tụi nó nghĩ tôi đang gom hết đồ của tụi nó và đang trên đường bỏ trốn !!! Tôi nhìn 1 vòng xung quanh, sau lưng một rừng xe hơi dừng 1 dọc. Kẹt xe !!!! Nhìn 1 vòng nữa, nguyên khúc đường bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Lúc đó chắc ai cũng nghĩ, có nhỏ Thái Lan tóc đỏ nào chôm đồ của 2 khách du lịch bị bắt tại trận. Ai cũng nhìn sòng sọc (đỡ cái không ai chỉ trỏ, xì xào). Tôi ngước nhìn Leo dừng xe ở phía trước, nó cúi mặt không nói gì. Bỏ qua đoạn thanh minh thanh nga. Ai cũng hình dung được tình thế thảm hại của tôi lúc đó ra sao. Bao nhiêu tự tôn bản thân đổ sông đổ biển, đổ mịe nó ra sông Chao Phraya, bị chà đạp tới mức không còn hơi thở nào mà thanh minh biện hộ gì hết. Ellen nó còn nói thêm câu, răng nghiến kèn kẹt, Mắt nó long sòng sọc. " trả đồ cho tao và đừng bao giờ tới gần tao nữa !!!". Giây phút đó tôi tự hỏi mình " mình không đáng tin vậy sao". Sau khi lấy hết đồ, nó đưa hết cho Leo ở xe phía trước, quay lại nói với tôi "nãy giờ m đi đâu", tôi nói như thở không ra hơi, đầu óc váng vất vì cơn giận và tổn thương "nãy giờ bị lạc đường, thôi để tao đưa tiền của Leo cho m", móc cái receipt trong balô ra có ghi số tiền chi tiết đổi từ 100 Euro thành tiền Thái, tôi đưa cho Ellen coi. Xong móc tiền ra đưa cho nó. Không có tiền lẻ tôi đưa luôn 4000B, tôi nói khi nào về trả lại cho tao cũng được. Lúc này Ellen thấy tôi giận quá, nó nói " tiền này của Leo, không phải của tao". Tôi nói "sao cũng được" rồi dúi vào tay nó. Tôi nói tiếp " mày còn muốn chạy xe luôn không", nó nhìn tôi với cặp mắt ngờ vực, rồi nói "có". Xong 3 đứa xách nhau về hostel.

Về tới hostel, tôi đi thẳng vào trong phòng, không nói 1 câu. Hai đứa kia trả xe xong, quay vô phòng. Không khí căng thẳng ngột ngạt. Leo mở lời trước "cho tao xin lỗi nếu tao hiểu lầm mày". Nó chưa kịp nói dứt câu, tôi gào lên "KHỎI XIN LỖI, LỖI KHÔNG PHẢI TỤI BÂY, LỖI LÀ CỦA TAO". Leo nói không ra hơi " mày phải thông cảm cho tụi tao, mày đi quá lâu, gần 2 tiếng, đi đổi tiền gì mà 2 tiếng". Máu điên nổi lên, cộng với bao nhiêu uất ức, yếu đuối trong lòng, mặt đỏ bừng bừng sắp khóc. Ellen nó phóng qua giường tôi, giờ nó mới giở giọng nhẹ nhàng mà ấm ức hỏi "m nói tao nghe, m đi gì mà lâu vậy, m biết tụi tao chờ m 2 tiếng rồi đó". Tôi mệt mỏi, quay sang hỏi "giờ m muốn check với mấy ông security trong shopping mall đó không, ổng là người dẫn tao đi kiếm bãi đỗ xe đó". Mặt Ellen trùng xuống. Leo cuối đầu. Nhưng tôi biết Ellen vẫn còn ấm ức lắm. Tôi nói mà cố ngăn mình không khóc trước mặt tụi nó "tao bị lạc đường,........giải thích .....giải thích...., tao biết là tụi bây sẽ lo sợ lắm nhưng tới mức này thì tao không ngờ, tao muốn gọi để thông báo cho tụi bây biết là tao bị lạc nhưng không có số, fb cũng không (tự sỉ vả bản thân tập 2), tao không trách tụi bây đâu (thật ra là tao muốn bóp cổ mày đó Ellen), thôi tụi mày nhìn kĩ nha, trong giỏ tao không còn đồ gì của tụi bây nha". Vừa nói tôi vừa đổ hết đồ trong balô ra giường, giũ giũ. Xong tôi nói "giờ tao sẽ đổi phòng để hai đứa mày được an toàn, rồi sáng mai tao sẽ đi khỏi thành phố này, không muốn ở đây chút nào nữa". Nói tới đây, Leo khổ sở nằm vật ra giường, mặt Ellen trùng xuống nhưng vẫn ấm ức. Tôi gom hết đồ, bỏ vào balô rồi bước ra ngoài. Mấy khách trọ ngồi bên ngoài nhìn tôi thiếu điều muốn rớt 2 con mắt. Không biết chiến sự gì xảy ra  bên trong. 

Neo hiền lành
Ellen trực tính
Xui sao khách sạn hết phòng trống. Tôi gào lên với ông nội tiếp tân say xỉn, nói tiếng Anh như gà mắc tóc "cho tao chuyển phòng đi, phòng nào cũng đc", ổng lấp bấp lập dập một hồi, gom lại là Hết Phòng. Ổng sợ phải trả tiền lại cho tôi, nên cố gắng thuyết phục tôi quay lại phòng đó. Tôi nhất quyết không, mắt đỏ hoe, giọng nói như ăn tươi nuốt sống ổng. Ổng đâm bực nói thôi để tao thối tiền lại cho m (ở VN thì đừng có mơ), tôi nói khỏi, rồi ôm balô bước ra ngoài tìm khách sạn khác. Vừa đi nước mắt rớt lã chã. Giận Ellen vì sao không tin tưởng tôi thì ít, mà giận bản thân thì nhiều! Phải chi lúc đó đưa trả hết đồ cho Ellen rồi hãy đi, phải chi đừng lấy 100 Euro của Leo gửi, phải chi tự tay mình ký vào tờ hợp đồng thuê xe, phải chi đừng vung tiền xài sang để tụi nó nghĩ mình chơi khổ nhục kế, phải chi đừng.........lạc đường......


Tìm được khách sạn mới, tôi nhìn anh chủ kiêm luôn tiếp tân kiêm luôn bán hàng lưu niệm có vẻ mặt thật thà thân thiện nói chuyện lắp bắp mà mắt tôi đỏ hoe. Quăng balô cái ịch xuống đất, tôi hỏi ảnh còn phòng nào trống không. Ảnh nói còn một phòng, bụng thì chắc tự vấn lương tâm "con này ở đâu ra mà nhìn thảm quá". Tôi đứng trả giá một hồi, bụng dạ thì không thiết tha gì tới chuyện tiền bạc nữa đâu nhưng vẫn kiên quyết trả giá cho bằng được. Mà trả thì trả vậy thôi chứ nhiều khi không ý thức được là bao nhiêu nữa. Tầm 30 - 40k tiền việt mà vẫn trả. Đứng than thở cả 15p, anh kia hết kiên nhẫn, nói thôi cũng đươc. Bằng giọng hết sức nhẹ nhàng, anh chủ nói "m đừng kể cho khách nào nghe là m thuê phòng này với giá này nha". Tôi thấy mình có lỗi quá. Có lý do gì mà trút giận lên đầu người khác. Tôi gật đầu, ráng rặn ra nụ cười với anh chủ.


 Mãi từ đó về sau, mỗi khi nhớ lại khuôn mặt Ellen lúc đó, ánh mắt nó nhìn tôi, khung cảnh xung quanh, nói theo kiểu văn hoa là "trái tim bị tổn thương sâu sắc", nói trần trụi là "nhục như chó". Ôm cái gối nằm trong khách sạn mới chèo queo một mình mà khóc bù non bù nước. Điệp khúc sỉ vả bản thân tua đi tua lại mấy chục lần, tôi nói với any qua Skype "chẳng lẽ bây giờ đổi vé về nhà luôn, chứ không thấy vui nữa". Khóc một hồi thấy mệt, tôi lăn ra ngủ. 

Sáng mai ngủ dậy, mắt sưng bụp như con tu hú. Mang cái mặt chả thiết tha gì, tôi tắm rửa thay đồ rồi ôm balô ra check out. Định ghé cám ơn anh chủ kiêm tiếp tân kiêm bán hàng mà sớm quá ảnh chưa thức. Tôi viết lại miếng giấy, nhét vào khe cửa để lại chìa khóa phòng rồi bỏ đi. 


Ngoài trời Chiangmai nắng vẫn lao xao. Mà lòng tôi thì tan nát....



(còn tiếp)