Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2016

Hãy như Will!

Bà quại sấp nhỏ đôi lần bộc lộ sự ngạc nhiên ghê gớm khi biết mấy đứa ôm balô đi giang hồ thường niên hay ngủ nhờ nhà bạn đường, hay những người dân địa phương mới quen, hay giăng lều ngủ giữa biển giữa rừng. Mẹ hay nói "ở nhà chăn ấm nệm êm không sướng, mắc gì đi ra đường ngủ đầu này đầu kia". Mình có mấy thằng bạn, gặp nó khỏi mắc công hỏi "ê đi chừng nào về". Sợ mắc công nghe nó trả lời "chưa biết chừng nào về nhà" thì mình lại tức anh ách mà ganh tị. Kiểu như tụi nó, "dân thường" như quại sắp nhỏ không tài nào tìm ra lý do gì lý giải được " tại sao có nhà không ở, đi đâu lang bạt giang hồ chi cho nó khổ".

Nghe tụi nó kể chuyện, hỏi tại sao tụi bây có nhiều thời gian quá vậy. Có thằng nói "tao vừa tốt nghiệp xong, đi chơi vài tháng rồi bắt đầu đi làm. Vậy là ảnh quất liền một vòng gần hết Đông Nam Á. Có thằng kia, cũng vừa mới tốt nghiệp xong, hỏi sao không đi làm mà đi chơi lâu dữ vậy, nó nói "tao tốt nghiệp xong mà không biết tao muốn làm gì với cuộc đời tao. Đi cho đã, khi nào tao tìm được câu trả lời rồi tao về". Mà ai biết nó sẽ về đâu. Nhà của nó có thể là bất cứ nơi nào trên thế giới. Biết đâu một ngày thức dậy thấy nó gửi tin nhắn "tao đang ở abc, xyz, tính ở đây một thời gian. Khi nào đi ngang nhớ ghé thăm tao". Những lúc tụi nó hết tiền, sẽ kiếm chổ cắm sào, kiếm tiền bằng mọi cách. dạy tiếng Anh, làm biên dịch viên bán thời gian, làm phục vụ, làm du lịch...miễn sao có tiền đi tiếp.

Mấy bữa ngồi tào lao nhau nghe. Mình ngồi nhìn hết một lượt mấy đứa trong đám. Đứa nào đứa nấy tóc tai râu ria không thèm tỉa. Nhiều đứa tóc còn không thèm chải, nói chi cạo râu. Mà nhìn tới nhìn lui, đứa nào cũng mặt mày cũng sáng trưng - do hạnh phúc. Kiểu như tụi nó, ít có gì làm cho tụi nó buồn được. Đụng chuyện là hả họng ra nói câu cửa miệng "mọi sự xảy ra đều có lý do". Ví dụ như cái ngày buồn nhất trong cuộc đời là người thân ra đi, không nhi xê "có thể nó (em trai) đã ở lại đây đủ lâu, biết đâu ở trển (thiên đàng) nó còn hạnh phúc hơn ở đây ngàn lần". Bạn gái bỏ ?! chuyện nhỏ "chắc cô ấy không tìm được lý do gì để ở lại bên tao nữa". Là thôi, xong. Mọi chuyện dễ dàng nhẹ nhàng, không ép buộc, không than thở. Bởi với tụi nó, sáng mai mở mắt thức dậy đã là một điều tốt đẹp trong cuộc đời.

Ủa mà sao kì vậy ? Tụi mình bằng tuổi nhau. Tay chân đầy đủ ngoại hình ngon cơm như nhau mà tại sao tụi bây vô ưu vô lo, còn tụi tao đi ra đường nghe ai nói chuyện lớn tiếng là mắc bực. Đang chạy xe mà đứa đứng sau bóp kèn inh ỏi là nổi máu xung thiên. Đi làm đếm đủ ngày lương, ngày phép, chăm lo từng khoản chi tiêu. Rồi mỗi lúc bất ngờ cuộc đời mang biến cố tới chọi thẳng vô mặt, thì chới với chông chênh. Nằm vắt tay lên trán trách móc cuộc đời, hay giống Nobita nó hay cảm thán " cuộc đời của mình là một vì sao tối" =))

Như Will và Lousiana trong phim You Before Me. Các chị em ! Nếu định mệnh không cho chị em chúng ta gặp được chàng trai 6 múi, vừa là đại sứ thương hiệu cho mấy nhãn hàng kem đánh răng (vì cười đẹp quá) và tài khoản vài triệu đô như bà Lou thì chị em chúng ta nên dẹp cmn cái vụ yêu đương tào lao qua một bên. Vì khúc này mơ có vẻ như hơi hoang đường. Giàu lên bằng cách nào đó thì có thể xảy ra. Chứ được một chàng bạch mã hoàng tử như Will để mắt tới thì chắc không có cửa. Vậy ha. Tập trung vô khúc cuối Will nhắn nhủ lại với Clark " chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống. Đó là nhiệm vụ của em phải sống sao cho xứng đáng". Sống cho nó lộng lẫy lồng lộn. Mỗi ngày thức dậy, chỉ cần thấy mặt trời mọc thôi là thấy hạnh phúc ùa đập vô bản mặt. Đừng như Lou, cứ tưởng cuộc đời an yên với công việc pha trà ở cửa hàng nho nhỏ trong 5 năm. Lặng lẽ trong cuộc tình với Patrick 7 năm rồi cuối cùng sinh nhật mình nó tặng cho sợi dây chuyền khắc tên nó. Thiệt là trào máu. Sai quá sai. Hãy sống theo cách mình xứng đáng nhất. Tận hưởng mỗi khoảnh khắc cuộc đời. Tinh thần phải bay bổng thì tâm hồn mới an nhiên được. Đừng lo sợ biến cố xảy đến. Hãy học cách làm quen với nó. Đừng buộc mình phải sống cuộc đời nhàm chán. Vì cuộc đời ngắn lắm. Đừng nghĩ mình không đủ mạnh mẽ để bước ra khỏi vòng an toàn. Cứ thử đi, sai thì làm lại. Không sao hết.

Như tụi đi du lịch trường kì, đừng nói tụi nó quá may mắn để không lo nỗi lo cơm áo gạo tiền. Đừng chê trách tại sao con ngoan trò giỏi không làm, suốt ngày đi chơi. Sai quá sai. Mỗi người mỗi kiểu. Mỗi nhà mỗi cảnh. Đừng phán xét người khác khi mình chỉ đứng bên ngoài sự kiện. Chúng ta hạnh phúc hay không, chỉ khác nhau ở chổ mình có can trường theo đuổi con đường mà mình đã chọn hay không. Như tui chọn lựa con đường tự do tự tại, nên lâu rồi tui ngưng lên kế hoạch dài hạn cho bản thân. Tập trung kiếm tiền, rồi lên đường.

Như bạn, bạn chọn con đường nhà cao cửa rộng, con cái đủ đầy. Bạn làm việc cật lực để mua bảo hiểm cho bản thân và gia đình. Chuyển tới thành phố tốt hơn để sống. Để đánh đổi những thứ đó, phải kiên trì nỗ lực trong ngày dài tháng rộng. Làm hết sức mình để tránh những biến động trong cuộc đời. Rồi sau hết, hãy tự hỏi mình "sống để tận hưởng hạnh phúc, hay sống để tranh đấu từng ngày ?".

Một bên là " sóng gió cuộc đời ơi, tụi bây cứ tới, tao chấp nhận hết". Một bên là " tụi bây tới đi, tao sẵn sàng để né rồi". Đó, giờ chọn đi. Chọn cái nào ???

Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2016

Sihanoukville - Koh Rong : 2/2016 : lắm lông nhưng ít tóc

Ngày anh 20, tôi mới sinh ra đời.

Những ngày tôi 25, lúc nào cũng xù đầu loay hoay cố đặt để, gọi tên những người quen vào danh sách dài các mối quan hệ: bạn bè, làm ăn, trai gái, người thân. Ai mình tâm sự được, ai rủ đi giang hồ được, ..Chung quy lại, cũng vì tôi thích mọi chuyện phải rõ ràng. Tình cảm là thứ cần phải rõ ràng và ngăn nắp. Xác định mối quan hệ, cư xử cho hợp lý, rồi mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Đó là những điều tôi nghĩ, cho đến khi trượt dài trong nỗi thất vọng, vật vã lên xuống vì một lần định hả họng ra bày tỏ cỏi lòng (vì nghĩ bạn cũng cảm thấy y như mình), thì bạn tạt thẳng ca nước vô mặt, nói "mày là một cô gái  rất tuyệt, nhưng tao không chắc về mối quan hệ của tụi mình". Thì thôi mình từ bỏ. Thì thôi cũng éo thèm gọi tên các mối quan hệ làm wừn gì nữa, cho nó mệt người. Có một số thứ không phải cứ làm cho nó rõ ràng rồi mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Có một số thứ, cứ để nó lờ đờ vật vờ, rồi mọi chuyện sẽ diễn ra như việc vốn dĩ nó phải như vậy. Đa mang nhiều, đâu có gì vui.

Nên tôi xách đít đi Koh Rong :)) Nghe không liên quan gì, nhưng thật ra không liên quan thiệt =)) Không như những lần trước, lần này tôi có đồng bọn đi cùng. Đi biển phải có đồng bọn nó mới vui, chứ đi một mình thì chắc có mà chết vì quạnh quẽ. Rồi cái gì tới nó cũng phải tới. Tử vi nói năm nay đứa nào tuổi ngựa là có số đào hoa dữ lắm. Đúng lúc tôi dẹp loạn hết đống tình cảm hỗn tạp với thằng cha lắm lông tóc vàng vừa đề cập ở trên thì gặp ngay một "thằng chú"cũng lắm lông, cũng tóc vàng - mà ít tóc hơn xông đất đầu năm. Ảnh đi ngang, rồi tò mò ghé mắt nhìn vô, gõ cửa, ở chơi tào lao vài chút tới lúc đáng lẽ ra phải nói câu tạm biệt thì ảnh không chịu đi. Thay vì nói mấy câu thoại thần thánh mà tôi và ảnh  đã ít nhất vài chục lần nói với bạn đường, lúc chia tay, thì ảnh nói thôi tụi mình gặp nhau lần nữa nha. Đầu óc tôi lúc đó vẫn nên theo quán tính nói " uh thì tối nay tụi mình gặp nhau, ăn tối hay uống cái gì đó". Sau câu nói đó, mọi sự diễn ra theo một cách rất khác.

Những ngày ở Koh Rong, "chàng trai" thíêu chút nữa gọi ba tôi bằng bạn tha tôi đi vòng vòng khắp đảo. Từ bãi lớn đến bãi nhỏ, từ nằm dài trên bãi biển mỗi chiều hay ì ạch bò hết 184 bậc thang mỗi ngày mấy bận lên cái sky bar cao chót trên đỉnh nhìn hoàng hôn xuống từng chút từng chút một. Mỗi ngày mở ra là một ngày háo hức. Tối mò về tới khách sạn là coi như xém xểu trong men say ái tình =)) Hên là có mấy đứa bạn nó kịp vả vào mặt nói "tỉnh tỉnh đi con, đừng có mà mợ mộng"  :)) Và cái thằng cha thiếu chút nữa kêu ba tôi bằng bạn vẫn làm tôi vừa ngạc nhiên vừa tò mò, từng ngày từng ngày.

Cứ tưởng con gái lúc nào chia tay cũng ủy mị nhất. Nhưng lần này sai. Bản mặt tôi ráo hoảnh và bình thản, cũng chả suy nghĩ sẽ nói gì trước khi chào tạm biệt. Tôi mang theo trong đầu ý nghĩ mọi chuyện sẽ quay trở lại như cũ. Back to real life. Còn ổng cứ sỗ sàng nắm cái ba lô tôi đang đeo giựt ngược lại "đi từ từ thôi". Ôm nhau một cái, leo lên xe, vậy là xong. Tôi dặn lòng mình đừng quyến luyến gì, cuối cùng rồi cũng không tới đâu. Tới lúc về tới nhà cũng tránh cố tình không nhắn báo cho một cái tin bình an. Mọi chuyện lại như cũ. Anh về đắm mình trong những ngày dài lặn như con rái cá biển ở thiên đường của anh. Tôi quay lại với công việc cũ. Nhàn hạn nhưng đôi lúc stress đỉnh điểm.

Và những ngày sau, cách anh cố gắng giữ liên lạc làm tôi ngạc nhiên. Kiểu người như anh, chả bao giờ cạy răng mà kể cho tôi nghe về cuộc sống riêng tư của ảnh. (Mà tôi cũng éo thèm hỏi ) Tôi chẳng biết gì về anh ngoài chuyện hôn nhân tan vỡ, chưa có con, tham gia chiến tranh vùng vịnh, đi lính 22 năm, du lịch vòng quanh thế giới, hết hạn visa thì lại bứng gốc nhổ đi, rồi đáp xuống một đất nước nào đó - nơi có chi nhánh của công ty thằng chả tham gia dạy lặn, ở lại vài tháng rồi lại đi. Người như anh tôi đồ rằng chả có gì phải quyến luyến một người như tôi. Vậy mà trong hết thảy những chuyến đi sắp tới, kế hoạch của anh đều có tên tôi (và tôi lại thắc mắc). Giả bộ làm giọng tỉnh rụi, tôi để rơi từng tiếng từng tiếng xói vào bản mặt anh (cũng là tự nói với mình) "hai thằng mình quá khác biệt =)) chả có lý do gì em bay qua đó với anh. Em còn có những ưu tiên của riêng em". Cái ảnh buồn, nhưng ảnh vẫn cố gắng giữ liên lạc...Khó hiểu.

Lần này không như mọi khi, tôi không cố gắng lý giải mối quan hệ của mình. Thứ tình cảm anh giành cho tôi, tôi không muốn biết. Tình cảm tôi dành cho anh, tôi không muốn lý giải. Tôi chỉ biết có một cảm giác mới. Cảm giác trên đường lang thang, một mình bước xuống một sân bay/ bến xe ở một đất nước xa lạ nào đó, ở đó sẽ có người đón tôi :) ... Còn có bị bắt đi bán không thì chưa biết :))